Image
Kính chào quý khách đến
bảo tàng cải lương Nam Bộ

CA CỔ - BA RÂU ĐI CHỢ LỚN

BA RÂU ĐI CHỢ LỚN

Soạn giả: Viễn Châu

Nói lối

Chú Hai ơi, tôi có đứa con gái út tên là con Bảy Cưỡng.

Nó theo chồng lên Chợ Lớn đã 3 năm.

3 năm trường tôi mới có dịp lên thăm.

Thân già cả giập bầm không chỗ nói.

Vọng cổ

Nội cái vụ ra đến bến xe gặp một lũ tiểu yêu, đứa lôi đứa kéo, làm tôi rách tiêu cái khăn xéo và điếu thuốc rê cũng văng tuốt xuống đáy...

1. ... xe đò. Tôi ngồi cả canh mà anh sốp-phơ ảnh vẫn ngáy khò khò. Ai nghĩ coi trong vé xe nó đề khởi hành đúng 5 giờ 30 vậy mà gần 8 giờ nó chưa chịu đề-ba. Buồn miệng tính hút thuốc thì sợ khói bay làm ngộp cô em bên cạnh, muốn ăn trầu thì sợ cổ trầu văng trúng chú chệt ngồi bên; bực quá tôi hỏi thằng lơ thì nó đổ thừa cho anh sốp-phơ, hỏi anh sốp-phơ thì nó đổ thừa cho thằng cha bán vé.

 

2. Chừng chiếc xe è ạch lết đến Bắc Mỹ Thuận lại bị kẹt cả trăm chiếc xe hàng nối đuôi nhau dài gần 2 cây số. Đói bụng quá tôi bước vô quán cơm làm đỡ một đĩa cơm gà. Trời thần ơi gà chết từ tám mươi đời vương mà nó cũng đem bán cho ông già. Ráng nuốt cho hết đĩa cơm, hút hết một gói thuốc rê bự xộn thì chiếc bắc mới lù lù ở bển trôi qua. Vừa leo lên xe thì ôi thôi tôi nghe điếc tai như là một đám giặc: “Ổi xá lị đây cô”, “Hủ tíu bột lọc đây bà”, “Bác đong thử vài lon ốc gạo”, “Ông mua giùm ít chục nem chua”...

 

3. Tôi móc túi lấy tiền ra mua mỗi thứ một mớ, tính lên Chợ Lớn cho mấy đứa cháu ngoại nó mừng. Xe chạy qua khỏi cầu An Hữu một hồi tôi cầm gói ốc gạo lên coi thì trong 10 phần có đến 8 phần ốc chết. Vạch gói ổi ra thì ổi mấy trái trên mặt có vài trái tốt còn mấy trái phía dưới toàn là ổi thúi hoặc sâu. Tôi mở chín mười lớp lá chuối lấy ra một cục nem thì thấy cục thịt nhỏ bằng ngón tay út mà đen đen mốc mốc. Tôi nổi đóa liệng cái giỏ xuống đường nghe một cái xạch, ngồi làm thinh mà chán nản sự đời.

 

Nói lối

Tới Chợ Lớn tôi đi tìm địa chỉ

Đường Lò Siêu, hẻm số 8, Quận 5.

Nhà số 72, “xuyệt” 18, “xuyệt” 25.

Gần 3, 4 cái “xuyệt” mới gặp nhà con Cưỡng.

 

Vọng cổ

Cơm nước xong xuôi tôi biểu chồng con Cưỡng chở đi chơi chỗ này chỗ nọ từ Chợ Quán, Nancy, Chí Hòa, Phú Thọ cho tới Lăng Ông Bà Chiểu...

4. ... Thị Nghè. Tân Thuận, Phú Xuân, Xóm Chiếu, Nhà Bè. Nó còn đưa tôi đi coi cọp trong Sở Thú mà bây giờ họ gọi là Thảo Cầm Viên.

(Theo điệu lô tô):

Sẵn dịp vui chân

Lên Lăng Cha Cả

Quẹo qua Ông Tạ

Xuống tới Hòa Hưng

Đi dạo mấy vòng

Tuốt lên Tân Định

Vòng qua Phú Nhuận...

Tôi mới trở về nhà.

 

5. Chồng con Cưỡng còn rủ tôi đi coi hát bóng. Mèn ơi cái rạp lớn bằng 2 cái đình dưới tôi mà chỉ có 5 đồng bạc là coi được 2 người. Vãn hát về nhà bằng xe thổ mộ mà tôi bắt tức cười. Xe ngựa dưới mình ngồi ngó ra phía trước, còn xe ngựa trên này ngồi thòng chân xuống đất day mặt ra phía sau lưng. Còn vô tiệm mua hàng đừng thấy nó treo cái bảng “GIÁ NHẤT ĐỊNH” mà mua đại thì có ngày tự vận: 1 cái mền rể tôi mua có 7 mươi đồng bạc vậy mà chủ tiệm nó dám thách tôi tới 4 trăm đồng.

 

6. Hôm về nhà tôi không đi chiếc xe bữa trước. Tôi mua vé 1 chiếc xe khác và có hỏi kỹ, về Sa Đéc đàng hoàng. Nhưng khi xe qua Bắc Mỹ Thuận, tới ngã ba cây xăng thì chiếc xe ngừng lại, và thằng lơ lễ phép mời tôi xuống. Tôi nói: “Tôi đi Sa Đéc mà?”. Nó nói: “Dạ, bác chịu khó kiếm xe ôm về Sa Đéc, xe cháu chạy đường Cà Mau”. Tôi nổi đóa, nói: “Sao hồi nãy anh bán vé nói xe này về Sa Đéc?”. “Dạ, tại nó nói ẩu chớ xe cháu về Cà Mau”. Nó vừa nói vừa lấy gói quần áo của tôi và kéo tôi xuống đất. Tôi chưa kịp nói vài câu phải quấy thì chiếc xe rồ máy rồi bỏ tôi đứng ở bên đường.

Chuyện đời nghĩ cũng vui vui.

Khi không nó bỏ mình ngồi ở ngã ba.

Tôi bao chiếc Lam-bét-ta.

Lôi về Sa Đéc hết 3 chục đồng 

 

Bot