Image
Kính chào quý khách đến
bảo tàng cải lương Nam Bộ

CA CỔ - KIẾP CẦM CA

KIẾP CẦM CA

Soạn giả: Viễn Châu

 

THƠ

Khi bức màn buông, danh vọng hết,

Người về lòng rủ sạch sầu thương.

Người vào cõi áo lau son phấn

Trả cả vinh hoa lẫn đoạn trường.

Hát nữa đi em! Hát lên đi để cho con tim chìm trong nhịp thở, cho đau thương vọng theo lời ca nhung nhớ từng âm giai nức nở lệ:

 

VỌNG CỔ

1/ Hoen sầu, mình gặp lại nhau giữa tàn canh mưa gió mịt mù. Dưới mái hiên bên hàng cây trút lá hai đứa âm thầm đếm từng giọt mưa rơi; nghiệp ca cầm chỉ có bấy nhiêu thôi tôi bán đường tơ em bán tiếng ca sầu, để rồi mai này khi nước mắt trôi xuôi mình khóc cho nhau để giã từ dĩ vãng.

 

2/ Còn gì đâu khi dung nhan tàn tạ thì mộng vàng son cũng chấm dấu sau cùng. Danh vọng phù hoa như giọt nước xuôi dòng, nửa quãng hoa niên là tiền tài danh vọng, nữa quãng đường chiều là chiếc bóng chơ vơ. Bụi kinh kì đã ngăn lấp nẻo người đi, mình lủi thủi trở về căn gác cũ. Buông thỏng hai tay giã từ nhân thế, ai tiễn đưa mình về cát bụi nghìn thu.

 

PHỤNG HOÀNG

Đêm đêm mang tiếng nhạc

Lời ca, dệt gấm thêu hoa giữa chợ đời mang trá

Thế cuộc đổi thay lòng người điên đảo

Mỏi gót phong trần bởi nặng nợ cầm ca

Đó rồi đêm đêm

Trút cạn máu tim cho nhân thế vơi sầu

Dưới ánh đén đêm thương vay khóc mướn

Khi màn nhung khép lại rồi môi cũng nhạt màu son

 

 

 

 

Nếu mai đây ai có nhớ về một giọng hát Liêu – Trai qua từng cung sầu muộn, xin hãy xem tôi như bóng mờ dĩ vãng, đã vùi chôn 1 bóng dáng:

VỌNG CỔ

5/ Thương sầu, tao ngộ đêm nay mai sáng đã xa rồi. Mình tâm sự khi tàn canh vắng lặng giữa ngoại ô buồn vắng tiếng ngựa xe; tôi so dây tay run rẩy đường tơ em thổn thức nghẹn ngào qua tiếng háng, tiếng hát thê lương hòa theo tiếng nhạc, hồn lâng lâng bàng bạc mối u hoài.

 

6/ Gặp gỡ đêm nay là lần cuối đổi trao nhau mai xa cách chắc không còn gặp nữa. Đêm nay tôi với em hai cuộc đời phiêu bạt, xin tặng cho đời tiếng nhạc lời ca, kiếp phong trần bao cay đắng xót xa, khi đèn sân khấu tắt bức màn nhung buông xuống, hết chúa hết tôi hết công hầu khanh tướng, có còn chăng một kiếp sống đau buồn; rồi mai này khi má hốc răng long, đôi tay run rẩy với chiếc đàn lăng phím

Ngồi trên gác vắng lạnh lùng,

Bản nhạc cuối cùng mình dạo để mình nghe.

 

Bot