Image
Kính chào quý khách đến
bảo tàng cải lương Nam Bộ

CA CỔ - SƯƠNG KHÓI RỪNG KHUYA

SƯƠNG KHÓI RỪNG KHUYA

Soạn giả: Viễn Châu

 

NÓI LỐI:

Nam:

Bóng ngả hoàng hôn nhạc suối reo

Chiều nay lạc bước giữa lưng đèo

Ta là lữ khách hờn thân thế

Lòng nặng u hoài giữa tịch liêu.

Qua mấy đèo cao mấy vực sâu

Rừng thiêng hoang lạnh gió mưa sầu

Đó đây sương xuống trời thêm lạnh

Ta biết về đâu biết ở đâu?

VỌNG CỔ:

1/ Nam: Đi về đâu? Đi về đâu khi sương lên nhỏ giọt trên đầu cây ngọn cỏ, lạnh hồn ta theo ngọn gió đông … tàn … Xơ xác rừng khuya không manh áo ngự hàn. Đi về đâu giữa bốn bề hoang vắng, có hoa rừng thoang thoảng một mùi hương. Đỗ quyên sầu buông tiếng khóc thê lương, không một vì sao dẫn lối đưa đường. Ai dắt dìu một chơn mạng đế vương đã lạc đường giữa rừng hoang lá đổ.

 

2/ Nam: Ta như một kẻ lữ hành lạc bước, khi rừng thiêng lướt phướt trận mưa chiều. Bóng tối âm u đã phủ kín lưng đèo. Ngủ đêm nay gối đầu trên dốc đá, tâm sự buồn ai hiểu được mình đâu. Dạt cẩm bào ướt đẫm giọt mưa ngâu, trời ủ dột theo nỗi sầu vương dã. Suối nàng ơi đừng buông lời nức nở, như khóc thầm thân thế một vì Vua.

Nam:

Lạ kìa, giữa rừng núi u hoài cô tịch,

Có một ánh đèn thấp thoáng trong sương

Ai đi đâu trong đêm vắng canh trường

Hãy đưa giùm người lạc bước ra khỏi miền hoang dã.

 

LÝ CON SÁO

Nữ:

Nương … sương khuya lướt gió em về thăm anh

Nhìn ngọn đèn lung linh, anh hãy theo em qua khỏi nơi này

Trong bóng tối phủ đêm dài

Dù đời mình không tròn duyên gối chăn

Nơi cửu nguyên em vẫn mơ người thương

Ngọn đèn mờ buồn soi trong khói sương

Hãy theo em qua khỏi đêm tàn canh.

Nam:

Nghe … đâu đây có tiếng vọng về trong sương

Kìa quả là Kinh nương

Biểu muội em thác đã lâu rồi

Sao lạc bước đến nơi này

Em là người hay hồn thiêng nhẩn nhơ

Nương khói mây đến viếng thăm người xưa

Đợi anh cùng và trao câu mến thương

Sao em đi đâu lẻ loi trong màn sương.

 

NÓI LỐI:

Nữ:

Triệu huynh! Triệu huynh ơi, em quả thật Kinh nương biểu muội

Giữa núi rừng vẫn theo dõi bước anh đi

Ngọn đèn mờ qua mấy lớp sương khuya

Em đưa bạn qua khỏi bờ vực thẳm.

Nam:

Thôi phải rồi!

Chính là Triệu Kinh nương biểu muội đây mà

Em ơi em đã thác giữa hồi xuân thắm

Bỏ mẹ già năm tháng chịu đơn côi.

Nữ:

Kiếp phù sinh đã mãn nghiệp duyên rồi

Bởi cùng một họ nên không thể nào phối hiệp

Nam:

Thương ai sớm bẻ bàng duyên kiếp

Anh trọn đời tưởng tiết hạnh ngày xanh

Kinh nương ơi sao em không bước lại gần anh

Để anh được nhìn tạn mặt cho thỏa lòng thương nhớ.

 

VỌNG CỔ:

5/ Nữ: Triệu huynh! Triệu huynh ơi hãy nương theo ánh đèn khuya ra khỏi nơi hang cùng núi thẳm, kẻo rừng khuya sương lạnh gió mưa … nhiều.

Bóng nhỏ rừng đêm thêm hoang vắng tiêu điều

Hồn tất tưởi theo mây trời phảng phất, bởi tuổi xuân thì duyên chẳng được tròn duyên. Nấm đất vàng chôn lấp cánh hoa trinh, thiên tình hận ngàn năm vùi dưới mộ, nơi chín suối em khóc thầm mạng số, tiếc đời hoa cây cỏ cũng vương sầu.

 

 

6/ Nam: Trời ơi, thì ra dưới cửu tuyền tưởng em đã yên giấc ngàn thu, ngờ đâu hồn trinh nữ vẫn ngậm sầu nơi đáy mộ.

Nữ: Trên đường trần ngỡ vĩnh viễn lìa nhau, ngờ đâu còn tao ngộ giữa rừng sâu đêm rét mướt. Thương ai dày dạn trên đường lưu lạc rồi đêm này phải gối chiếc nằm sương. Em về đây trước gặp mặt người thương sau cứu bạn khỏi miền hoang dã. Chàng ơi nơi bán lộ chàng đừng lo lạc bước bởi có em dẫn lối đưa đường.

Ngọn đèn mờ thấp thoáng trong sương, em sẽ đưa bạn qua khỏi bờ vực thẳm. Rồi đây vật đồi sao dời, tận chốn phương trời xin nhớ Triệu Kinh nương./

Nữ: Thôi, Triệu huynh ở lại, em đi.

Nam: Khoan bớ Triệu Kinh nương, hãy chậm bước chờ anh bớ Triệu Kinh nương.

Nữ:

Không, không được đâu Triệu huynh ơi.

Bởi hai ta hiện đã ngăn cách đôi đường u hiển.

Lại thêm tiếng gà rừng đã xao xác giục tàn canh.

Cõi dương trần anh hãy lo bảo trọng lấy thân

Em trở lại mộ phần cho trọn kiếp.

Vĩnh biệt anh.

 

VỌNG CỔ:

5/ Nam: Triệu Kinh nương! Trời ơi ánh đèn khuya đã tắt đi theo hơi sương lạnh, chỉ còn một mình ta với nỗi buồn vô hạn đứng chơ vơ nhìn mưa lạnh bên … đèo.

Tiếng suối đâu đây như bản nhạc lụy sầu.

Ta có ngờ đâu giữa đêm trường hoang lạnh, ta còn được gặp nàng giữa vực thẳm ghềnh sâu. Triệu nương ơi hồn nàng đang phiêu phưởng nơi đâu hãy nghe ta kể lể nỗi niềm tâm sự. Cõi dương gian dầu lỡ làng duyên số thì kiếp lai sinh sẽ nên vợ nên chồng.

 

6/ Triệu Kinh nương ơi! Lưỡng lộ âm dương thiên lý hận mộng hồn ngưu đắc kiệt tình ca. Mạch cảm hoài từng bước lệ tuôn sa, ta réo gọi tên nàng trong nức nở, sao chỉ nghe tiếng gió rừng vọng lại và đầu non thảm thiết vượn kêu sầu.

Hỡi ơi ngọn đèn mờ đã tắt lịm giữa hoang vu mang theo cả hình hài người bạc số. Lệ rơi từng bước ngập ngừng, khói núi sương rừng thêm giá lạnh hồn ta/.

Triệu Kinh nương chậm chậm đợi anh đi bớ Triệu Kinh nương.

 

Bot