BÀ MẸ QUÊ
Nhạc: PHẠM DUY. Cổ nhạc: QUẾ CHI
Nhạc:
Nam: Vườn rau, vườn rau xanh ngát một màu
Nữ: Có đàn, có đàn gà con nương náu
Nam; Mẹ quê, mẹ quê vất vả trăm chiều
Nữ: Nuôi đàn nuôi một đàn con chắt chiu
Nam: Bà, bà mẹ quê
Nữ: Gà gáy trên đầu ngọn tre
Nam: Bà, bà mẹ quê
Nữ: Chợ Sớm đi trưa thấy về
Nam: Chờ nụ cười son
Nữ: Và động quà ngon.
VỌNG CỔ: Câu 1:
Nam: Mẹ quê ơi bao tháng năm dài long đong vất vả, tóc mẹ đã trắng màu hoa cau hoa bưởi miệng vẫn nở nụ cười tươi mắt sáng tợ sao... trời. (-)(-) Chịu đựng hy sinh gần trọn một đời. Cha đi xa ngày quê mình ly loạn, mẹ ở nhà gồng gánh nuôi con. (SL) Sớm hôm tảo tần quên cả tuổi hoa niên, dòng sữa ngọt nuôi con héo gầy thân xác mẹ. Nào kể chi thân, mẹ dậy sớm thức khuya chăm sóc nâng niu cho con khờ khôn lớn.
Câu 2: Nữ: Cha con đi ngày con còn đỏ hỏn, rồi đầy tháng rồi thôi nôi mẹ chờ đợi từng ngày. (-)(-) Quên hết nỗi gian lao khi con mỉm miệng cười. Con tập nói tập cười nhà vui như mỡ hội, nhưng buồn cũng thật nhiều khi nghe con gọi ba ba. (SL) Mẹ dìu con đi bước chập chững đầu đời, con vấp ngã mẹ đau như xé ruột, những buổi chiều bồng con chạy loạn, gió tạt mưa dầm ôi tội nghiệp con tôi.
Nhạc:
Nam: Miền thôn, miền thôn nhớ hết nước này. Nhớ bà, nhớ bà mẹ quê xưa ấy.
Nữ: Mùa đông, mùa đông manh chiếu thân gầy. Cháu bà, cháu bà ngũ thiu giấc say.
Nam: Bà, bà mẹ quê chân bước ra rời rồi xa
Nữ: Bà, bà mẹ quê từ lúc khói hương xoá nhòa
Nam: Nhìn về miền quê mà giọt lệ sa.
VONG CỔ: Câu 5:
Nữ: Rồi con lớn con khôn rồi mẹ già mẹ yếu, mót từng hạt lúa bắt ốc hái rau cho con đủ no cơm ngày hai bữa, nhà dột cột xiêu mẹ chẻ ống bán heo cho con đi học kẻo thua... người. (-)(-) Trường học thì xa con của mẹ dại khờ. Trời chưa sáng mẹ đã bắt cơm thổi lửa, dở mo cau cho con đi học mang theo. (SL) Gà gáy rồi thôi thức dậy đi con, mẹ còn đi họp chợ xa kẻo trễ. Gánh nặng đau vai oằn hai đầu gióng, thúng chở con thơ uốn trĩu nặng hàng.
Câu 6: Nam: Mẹ vắt sữa móm cơm cho hình hài này khôn lớn, lời dạy dỗ của mẹ hiền cho tâm trí con lớn khôn. Lời ru ngọt ngào dạy con yêu mến quê hương, cả cuộc đời mẹ dạy con âm thầm chịu đựng, mười tám tuổi con rời vòng tay mẹ, đi vào đời những bước cô đơn. Thương mẹ lắm nhưng không gần mẹ được nữa, lạy mẹ con đi mai mốt con về. (SL)
Nữ: Mẹ biết là không giữ con được nữa, như ngày nào mẹ đã không giữ được cha con. Ngày ngày tựa cửa cầu mong. Con đi chốn đó bình yên mẹ mừng.